"Em chưa từng nói những gì anh muốn nghe, anh vẫn kêu em keo kiệt quá. Nhưng em biết là anh hiểu em, anh nhỉ. Một thoáng nhíu mày, một ánh mắt của em, anh cũng hiểu mà, đâu cần em phải nói". Em đã sống qua những ngày tăm tối, những ngày đầy nước mắt, những nỗi cô đơn dai dẳng, sự tủi hờn không thể đong đếm. Em vật vã trên con đường mà em biết mình đã sai lầm ngay từ khi đặt bước chân đầu tiên. Càng đi, em càng thấy mình chông chênh, thấy hun hút, xa thẳm, mịt mờ. Em như người đi trên dây, chòng chành nghiêng ngả, không thấy điểm dừng, chỉ thấy vực sâu đen thẳm. Và gió, và bóng tối, khiến em muốn buông tay, muốn ngã mình xuống cõi vô tận. Những tháng ngày qua, em đã học được cách giấu vào trong mình những giọt nước mắt, những nỗi thất vọng, chán chường. Em dựng quanh mình một hàng rào mỏng manh nhưng vững chắc. Em trốn trong lâu đài của riêng em, tránh né tất cả những mũi tên của vị thần bé nhỏ vẫn lượn ngoài kia. Em mong manh và em dễ vỡ, trốn trong vỏ bọc mạnh mẽ và tự tin. Em không đi tìm một Mr. Perfect, nhưng em mong có một Perfect Love, cho em được đắm chìm trong niềm hạnh phúc của một tình yêu trong sáng, giản dị và chân thành, cho em thấy mình là người đặc biệt, là người quan trọng nhất trong cuộc đời của một người khác, cho em được nép mình vào một chỗ dựa tin cậy và bình yên. Em xiêu lòng vì những sự quan tâm chân thành, những món quà bất ngờ, độc đáo, và vì tất cả những gì anh làm cho em, làm vì em. Những đốm lửa nhỏ, ấm áp từ một trái tim chân thành dần đã thành một đám lửa hồng rực rỡ. Từng bước một, em bước chân ra khỏi tòa lâu đài của mình, đứng giữa thảm cỏ xanh mướt, giữa nắng gió thơm ngát hương hoa, ôm vào lòng mình cả một mùa xuân tươi thắm. Em chưa từng nói những gì anh muốn nghe, anh vẫn kêu em keo kiệt quá. Nhưng em biết là anh hiểu em, anh nhỉ. Một thoáng nhíu mày, một ánh mắt của em, anh cũng hiểu mà, đâu cần em phải nói. Em nhớ một câu hát" Tình yêu đủ lớn khi nỗi nhớ quá dài". Anh à, em nhớ!