- Nhờ yêu anh, em đã biết đến mọi cung bậc cảm xúc, mọi tình cảm đẹp đẽ nhất và cũng đắng cay, bẽ bàng nhất! "Khi chưa gặp anh em mới sống một nửa cuộc đời/ Chưa biết hạnh phúc đắng cay và lạnh lùng bốc lửa"... Hãy cho em một lần được gọi anh như thế dù anh chưa bao giờ thực sự là của em, chưa bao giờ thực sự yêu em... Sau những đớn đau, sau những trách móc, sau những dằn vặt bản thân, giờ đây em đã tỉnh táo hơn rất nhiều và đã tự tìm ra được lối đi cho riêng mình, lối đi không có anh. Đã có lúc em rất giận anh, thậm chí là căm thù anh, nhưng rồi, giờ đây khi nhận ra tất cả, em thấy mình thật dại dột. Tại sao em phải giận anh, trách móc anh? Em phải vui, phải cảm ơn anh mới đúng chứ! Khi mới gặp anh, em là một cô gái hồn nhiên, yêu đời dù không – còn - trẻ, và anh – một người đàn ông thành đạt, giỏi giang, đẹp trai và hài hước – dù anh – chưa – hề - già. Mình đã gặp nhau, tìm thấy sự đồng cảm ở nhau, và đến với nhau... Anh không hề giấu em về cuộc hôn nhân không hạnh phúc, anh không hề nói dối em rằng anh chưa có gia đình, anh cũng không giấu diếm vị trí xã hội, nơi công tác – những người mà những người đàn ông có vợ yêu đương chơi bời thường làm. Em cũng không giấu anh mối tình cũ đã trải qua và những day dứt khắc khoải đang đối mặt. Anh đã an ủi, giúp đỡ em thật nhiều. Em cũng đã chia sẻ với sự cô đơn của anh, dù em biết rằng mình làm thế về tình không sai, nhưng về lý thì hoàn toàn sai, vì về về danh nghĩa, anh vẫn là người – đàn – ông – đã – có – vợ. Và người đàn ông đã có vợ, có vị trí xã hội thì dù cuộc sống thế nào cũng không thể từ bỏ gia đình, không thể đánh mất những gì đã có vì một phút say nắng được. Em cũng không mong anh rời bỏ tất cả để đến với em, chỉ là em không nghĩ rằng nó lại nhanh đến thế! Em đã từng trách móc và giận dỗi anh, nhưng giờ đây khi nhận ra tất cả, em hiểu: Anh không sai và em không hoàn toàn đúng. Nếu em không yếu mềm, nếu em không nhiệt tình đáp lại, thì anh cũng đâu có đến với em? Em tự đẩy mình vào cảnh trái ngang chứ đâu phải anh. Anh không giấu gì em cả "anh để cuộc đời anh trần trụi trước mắt em...", chỉ có em là người có lỗi, chỉ có em là người dại khờ khi đặt niềm tin chưa đúng lúc, chưa đúng chỗ! Nhưng thôi, giờ thực sự em phải cảm ơn anh! Bởi nhờ yêu anh, em đã biết đến mọi cung bậc cảm xúc, mọi tình cảm đẹp đẽ nhất và cũng đắng cay, bẽ bàng nhất! "Khi chưa gặp anh em mới sống một nửa cuộc đời/ Chưa biết hạnh phúc đắng cay và lạnh lùng bốc lửa". Giờ đây, gặp anh em đã hiểu thêm nhiều về cuộc sống, những điều mà trước đây, một đứa con gái yếu mềm và quen được chiều chuộng như em không thể hiểu được! Và vì thế, hãy cho em một lần được nói với anh tất cả, được gọi anh là "Anh yêu của em" một lần để rồi sau lần này em sẽ trả lại anh về vẹn nguyên với gia đình và với công việc. Anh nhé! "Anh yêu duy nhất một lần của em"!